Trang

21/6/11

Có những niềm riêng........

Hôm nay trời nắng đẹp, mây xanh xanh – nói chung thời tiết tốt........
Có điều không hiểu sao tự dưng lại nhớ ra bài này... nghe và phục Lê Tín Hương vì "niềm riêng" bà gởi trao trong bài hát không còn là "niềm riêng" của bà nữa mà là "niềm riêng" của tất tần tật những ai đã từng nghe qua nó.
Bản này mình chỉ có thể kiếm được clip tự dựng của ai đó hâm mộ bác Toàn-Nguyễn.
Thực tình bản này mình nghe nhiều giọng hát đã từng hát qua, được khen có (Tuấn Ngọc, Thanh Lan), bị chê cũng có (Đàm Vĩnh Hưng)... nhưng sao chỉ thích nghe "niềm riêng" với tiếng guitar bập bùng – y như bác Toàn-Nguyễn thể hiện trong phần audio của clip.

Cũng đã từng nghe 1 giọng ca tên gọi Sinh-Nguyễn hát bài này trong tiếng guitar như bên dưới nè....hát cũng hay lắm cơ – có điều không rõ anh chàng này là ai!!?!!

CÓ NHỮNG NIỀM RIÊNG
Tác giả: Lê Tín Hương

Có những niềm riêng làm sao nói hết
Như mây như mưa như cát biển khơi
Có những niềm riêng làm sao ai biết
Như trăng trên cao cách xa vời vợi

Có những niềm riêng lệ vương khóe mắt
Như cây sau mưa lóng lánh giọt sầu
Có những niềm riêng làm tim thổn thức
Nên đôi môi xinh héo hon nụ cười


Này niềm riêng như nước vẫn đầy vơi
Đâu đây vang vang tiếng buồn gọi mời
Ôi nỗi sầu đong chất ngất
Như một ngày như mọi ngày
Như vạn ngày không thấy đổi thaỵ

* * *

Này niềm riêng như nước vẫn đầy vơi
Đâu đây vang vang tiếng buồn gọi mời
Ôi nỗi sầu đong chất ngất
Như một ngày như mọi ngày
Như vạn ngày không thấy đổi thaỵ


Có những niềm riêng lòng không muốn nhớ
Nhưng sao tâm tư cứ luôn mộng mơ
Có những niềm riêng gần như hơi thở
Nuôi ta cô đơn nuôi ta đợi chờ.


Có những niềm riêng một đời dấu kín
Như rêu như rong đắm trong biển khơi
Có những niềm riêng một đời câm nín
Nên khi xuôi tay còn chút ngậm ngùi 

Đường chật và cửa hẹp

Sáng nghe Cha đọc bài Tin Mừng cho Thứ Ba Tuần 12 thường niên về CỬA HẸP và ĐƯỜNG CHẬT.
Bài đọc theo Thánh Mathew, Mt 7, 6. 12-14, đại thể: "6 “Của thánh, đừng quăng cho chó; ngọc trai, chớ liệng cho heo, kẻo chúng giày đạp dưới chân, rồi còn quay lại cắn xé anh em. 12 “Vậy tất cả những gì anh em muốn người ta làm cho mình, thì chính anh em cũng hãy làm cho người ta, vì Luật Mô-sê và lời các ngôn sứ là thế đó. 13 “Hãy qua cửa hẹp mà vào, vì cửa rộng và đường thênh thang thì đưa đến diệt vong, mà nhiều người lại đi qua đó.14 Còn cửa hẹp và đường chật thì đưa đến sự sống, nhưng ít người tìm được lối ấy." (Ghi chú: mấy số là thứ tự câu trong Kinh Thánh)

Nói chung bài đọc thấy có vẻ được ráp từ những câu rời rạc – mình không nghe rõ Cha giảng cụ tỉ ra sao. Có điều, theo tâm lý thông thường thì chả ai muốn đi vào cửa chật, đường hẹp lại càng không...nhưng qua bài đọc này Chúa muốn nói những điều tâm linh hơn là vật lý.

Bài giảng của Cha đại loại thế này:
Câu đầu tiên là một câu khó hiểu đối với chúng ta ngày nay (c.6), tuy có thể rất dễ hiểu đối với những người trực tiếp nghe Đức Giêsu.
Của thánh, đừng quăng cho chó; ngọc trai chớ liệng cho heo…
Heo là con vật nhơ uế, chó thường được dùng để chỉ dân ngoại.
Vào khoảng đầu thế kỷ thứ hai, sách Điđakhê coi của thánh ở đây là Mình Thánh Chúa, từ đó xác định rằng chỉ tín hữu mới được rước lễ (9, 5). Tuy nhiên, có thể hiểu của thánh hay ngọc trai là Tin Mừng Nước Trời.
Tin Mừng này có thể được đón nhận hay bị từ chối một cách thô bạo. Không hẳn chỉ dân ngoại mới có người từ chối và chà đạp viên ngọc quý. Cả người Do-thái cũng có kẻ bách hại những ai rao giảng (Mt 10, 17). Thái độ của người môn đệ là không dừng lại, nản lòng khi bị chối từ, nhưng là tiếp tục mang sứ điệp ấy đến cho người khác.
Câu 12 thường được coi là khuôn vàng thước ngọc. Nó xuất hiện trong nhiều tôn giáo và văn hóa từ xưa.
Làm cho người khác mọi điều mình muốn họ làm cho mình.
Đây là một thái độ tích cực đòi chúng ta một chút tưởng tượng. Tôi thử nghĩ xem mình muốn gì nơi người khác. Cảm thông, bao dung, yêu mến, kính nể, trung thành, nâng đỡ… Rồi tôi tìm cách trao cho họ những điều tốt lành mà tôi ước mong, vì giữa con người với nhau, vẫn có chung những khát vọng. Trong một thế giới mà người ta chỉ tìm làm điều tốt cho nhau, thì thế giới đó là địa đàng, nơi sự dữ không còn đất đứng. Như thế người kitô hữu không chỉ yêu anh chị em trong cộng đoàn, yêu người thân cận như chính mình (Mt 22, 39), mà còn yêu mọi người đau khổ cơ nhỡ (Mt 25, 31-46), thậm chí yêu cả kẻ thù (Mt 5, 44). Cộng đoàn kitô hữu là cộng đoàn yêu bằng hành động tích cực: "chính anh em hãy làm cho người ta” (c. 12). Người ta ở đây là mọi người, vượt quá mọi thứ biên giới. Con đường mà Đức Giêsu đã đi là con đường hẹp, khó đi.
Nó hẹp vì nó là con đường tình yêu, mà yêu thì không dễ.
Ít ai tìm thấy con đường này, mà cũng ít người muốn đi (c. 14).
Chúng ta được mời chọn đi con đường Giêsu, con đường tình yêu đòi hy sinh mạng sống, con đường đòi ra khỏi mình để sống cho và sống với tha nhân. Và chúng ta tin mình sẽ gặp được hạnh phúc.

Đại thể là như vậy, nhưng thực tế thì còn nhiều điều phải bàn lắm, tỷ như: sao không làm nghề này sướng hơn mà làm cái nghề chi mà cực khổ, vất vả vậy; hay sao không yêu anh chàng này nhiều tiền, giàu có, sung sướng mà đi yêu cái thằng khố rách áo ôm........ cái chủ yếu là do con người – trong 1 phạm vi nào đó – tự lựa chọn cho mình những gì mình nghĩ là đúng nhất – tốt nhất – vào thời điểm đó... thành ra sau này thường con người ta – đa số – là hối hận vì những lựa chọn có vẻ là sai lầm ........ vụ này mà bàn tiếp thì hi hi hi ...... sẽ không bao giờ có điểm dừng nhỉ........

Thôi thì... xin Chúa cho con mỗi ngày mỗi nhận thức ra mình chỉ là phận con người cát bụi, nhiều thiếu sót và khiếm khuyết để có thể trông cậy vào bàn tay Chúa quan phòng mà an vui sống tiếp. Có thể con nghĩ ấy là cửa chật, là đường hẹp của con, nhưng có thể đối với người khác lại là cửa rộng, đường thênh thang Chúa nhỉ.