Chính xác là 2 tháng không vào blog – trông blog buồn quá đi........
Viết vài dòng cho blog đỡ trống trải nhỉ ........
Ẹc ẹc ẹc ….. nàng ngồi đó – dòm cái màn hình laptop – như rất quen và như xa lạ – nàng đã không còn trẻ để có thể cảm nghiệm được đêm nay thiêng liêng – hay ho thế nào đối với mấy cặp quen nhau – yêu đương tóe loe ngoài đường, ngoài ngõ kia……..
Vẫn cái thói quen ngồi một mình dán mắt vào màn hình laptop và gõ cành cạch với những chữ cái biết nhảy múa, sắp xếp thành câu chữ rối bời như đúng tâm trạng của nàng vậy.
Vậy là thêm một mùa Giáng Sinh nàng trở thành kẻ cô đơn. Cô đơn như một cô khách độc hành không có bạn cùng đi chung chuyến tàu nên mãi đợi người trước sân ga. Cuộc tình của nàng chả có dịp vẹn tròn thì nàng đã tự động tống tiễn nó. Bao ước mơ, dự định lãng mạn đã vỡ theo bong bóng xà phòng đa sắc màu. Nàng hơi hơi nuối tiếc. Nàng kha khá ngậm ngùi.
Đêm nay là đêm 24 tháng 12, nàng lại ngồi cùng chiếc màn hình laptop và online. Nàng biết ngoài đường bây giờ rất đông vui người đi chơi noel, nhất là các cặp tình nhân trẻ. Từng đôi, từng đôi tình tứ sánh bước bên nhau. Nếu nàng đi ra đường lúc này thì nàng như một người thừa và xa lạ với những cặp mắt của thiên hạ. Vậy nên nàng không dám ra đường.
Người bạn duy nhất làm nàng nguôi ngoai nỗi cô đơn bây giờ là lên mạng online. Nàng không hẳn chìm đắm vào trong thế giới ảo. Nhưng nàng chat tung tóe với một tên cũng chưa vợ – cùng khóa cấp III mà nàng gọi là Bạn zà. Nàng vi vu lướt qua mấy blog của những người bạn trong friends list – những người mà họ cho rằng họ ngời ngời hạnh phúc mấy ngày này, thấy ai ai cũng treo những câu blast ngập tràn yêu đương: “Noel có anh và có em”, “Giáng Sinh của riêng hai chúng mình, nhóc biết không?”, … Nàng đọc mà quặn thắt lại, đau nhói. Nàng đang dấy lên một tâm trạng cô đơn và hơi u uất. Ừ … chả có gì … chỉ là thế thôi ........
Tiễn các anh chị về – còn lại đám cháu ngủ lại đêm – tiếng chúng đọc kinh nhè nhẹ – làm nàng có cảm giác những tiếng rì rào ấy như thể những cơn gió nhỏ khiến lòng nàng càng thêm cô đơn, trĩu nặng … tự dưng chợt nghĩ … òa…….. Mình thực sự đã “già” …. hic hic hic .... già thật rồi ........ nàng ơi....