Hồi
còn trẻ, mỗi khi bị mất ngủ, mình rất sợ đêm đen. Nó dài quá, tĩnh mịch quá, cô
đơn quá. Không biết vì tuổi tác đã lớn nên ngủ ít, và đêm thường đến với mình
như một người bạn. Sau một ngày dài với những vội vã của nhịp sống, mình trở về
là mình. Chẳng lãng mạn cũng chẳng thơ ca, chỉ là mình, bóng đêm, sự yên tĩnh,
lặng yên của đường khuya vắng vẻ, nghe nhịp thở đều đều của chính mình cùng tiếng
tích tắc của chiếc đồng hồ cũ và với cái bàn phím và những dòng dài còn dang dở.
Mình cần lắm cái không gian tĩnh mịch ấy. Nó khiến cho mình cảm thấy như đang
được ngồi trút bầu tâm sự với một người bạn thực sự hiểu mình, thực sự thương
mình và chia sẻ với mình. Nhịp sống với những bận rộn kéo con người ta theo những
mệt nhoài đến khi ngoái lại thấy mình khô cứng, nhạt nhẽo.
Đêm
lặng yên, âm thầm trôi, dành cho mình một góc riêng. Ngồi một mình trong đêm
thâu dễ khiến ta cảm thấy cô đơn. Mà đối với mình, cô đơn là một nỗi ám ảnh.
Trong khái niệm của mỗi người, cô đơn là.... cô đơn, dẫu trong hoàn cảnh nào và
thời gian nào. Nhưng, theo mình có hai loại cô đơn của riêng mình. Ban ngày, cuộc
sống thật ồn ào, nhộn nhịp. Người ta lao vào công việc, bận rộn với những lo
toan mưu sinh. Không ai có đủ thời gian để lắng nghe chính mình. Những niềm
vui, nỗi buồn đến thật nhanh. Ta tiếp nhận chúng, không kịp nghe một tiếng reo
vui hay khóc nấc của con tim, ta kìm lòng lại, và tiếp tục lao vào dòng chảy cuộc
sống. Và... giữa không khí xô bồ, náo nhiệt ấy, bất chợt, có ai đó cảm thấy cô
đơn giữa đám đông, thực ra là mình sẽ thấy mình lạc lõng, chơ vơ.
Còn
nỗi cô đơn kia là nỗi cô đơn trong đêm đen. Những nỗi buồn, niềm vui ban ngày,
giờ đây người ta mới "thấm", mới đủ bình tĩnh, thời gian để suy ngẫm
và cảm nhận trọn vẹn. Đêm lặng im và nó im lặng. Đêm không ồn ào như ban ngày.
Đêm cho mình một dấu lặng, một dấu lặng tĩnh tâm để hiểu thấu chính mình, để
suy ngẫm, phân tích, hiểu hết nỗi cô đơn. Sự yên tĩnh của đếm khiến mình bình
yên, không cảm thấy rằng mình đang chơ vơ lạc lõng. Đôi khi, mình tưởng đêm
cũng cô đơn. Mọi vật đã chìm sâu vào giấc ngủ, chỉ mình đêm và trăng sao còn
thao thức. Mà trăng sao thì xa xôi quá! Vậy nên, đêm cô đơn... Suy nghĩ ấy khiến
mình cảm thấy mình và đêm đồng cảnh. Vậy nên sự cô đơn trong đêm khuya "dễ
chịu" hơn, khiến lòng thanh thản hơn, bình yên hơn...
Mỗi người
luôn cố sống thực với chính mình nhưng mấy ai làm được điều tuyệt vời ấy. Ban
ngày, mình vẫn sống, sống với một phần của mình và một phần của ai đó. "Phần
của ai đó" là những điều mình học được từ người khác, rằng phải làm thế
này, làm thế kia; là những bài học máu xương mình rút ra từ những lần vấp ngã;
là những quy định, ràng buộc mà mình phải chấp nhận và thực hiện. Về đêm, không
còn ai bên mình, mọi quy tắc, giáo điều cũng chìm vào giấc ngủ cùng với những
người xung quanh. Và mình lại sống trọn vẹn với chính mình. Phần hồn của mình
có thể tốt, có thể xấu, nhưng là của mình. Mình lắng nghe những điều của hồn
mình thổ lộ, trăn trở, muộn phiền. Mình lắng nghe chính mình! Thấu hiểu, giải tỏa,
và ngày mai tiếp tục sống - khóa chặt phần hồn ...
Mình
trân trọng từng phút giây của đêm, từng phút giây mình gần gũi với bản thân
mình. Có ai đó sợ đêm vì họ nghĩ đêm cô đơn, trống vắng; có kẻ nghĩ rằng đêm
nhàm chán, tẻ nhạt làm sao! Đêm là thế! Nhưng chính sự lặng yên tưởng chứng tẻ
nhạt ấy lại mang đem những giá trị quý giá, những khoảng lặng cần thiết cho tâm
hồn...