Không còn trẻ để ngây thơ,
Bây giờ mà nói dại khờ ai tin?!
Thế mà một ánh mắt nhìn
Cũng làm em sợ… nhỡ mình lại yêu?
Sợ đêm buông lấp nắng chiều
Sợ ngày cạn hết những điều khát khao
Sợ ngón tay ấy đan vào
Rối tơ lòng, biết ai nào gỡ cho?
Sợ lá khẽ rụng vườn mơ
Sợ người lấy cớ sững sờ trăng khuya
Làm sao biết lối mà về
Vì đôi chân vướng cỏ mê mất rồi
Sợ sông suối ngập khóc, cười
Biết đâu đắm cả một đời đa đoan
Gió ru một khúc ngỡ ngàng
Sợ lòng réo rắt muôn vàn nhớ thương…
Còn nhỏ... sợ tiếng động, sợ người lạ, sợ bóng tối, sợ đau.
Lớn hơn chút nữa, chuyển sang sợ ma, sợ bị bỏ rơi, sợ phạt đòn.
Thành người lớn rồi, nỗi sợ không vì thế mà bớt đi. Thật nực cười, con người ta càng lớn khôn càng sợ nhiều thứ...
Người yếu đuối sợ sự thiếu thốn, sợ cô đơn, sợ thất bại, bị chà đạp xem thường.
Kẻ mạnh bạo sợ có người khác mạnh hơn mình, sợ bị cô lập, sợ một ngày không còn ai sợ mình nữa.
Người tốt sợ bị lợi dụng, sợ vấp ngã, sợ tổn thương.
Kẻ xấu sợ bị quả báo, sợ sự thật, sợ cả những điều tốt đẹp...
Dạo này "có tuổi" tự dưng sợ nhiều thứ: sợ âm thanh ồn ã nhà hàng xóm khi họ mở rock nghe mà không hiểu, sợ cả những tiếng hát không mua vé mà phải nghe từ dàn karaoke mới sắm, sợ tiếng cười chic chic của bé An, sợ cả những tiếng thì thầm reo réo của bé Đức, sợ đứng giữa đám đông xa lạ – hoặc cũng quen biết nhưng không thân thuộc, sợ cả tiếng nói thì thầm của mình trong đêm........
Đôi khi mình tự thở dài và tự hỏi: việc quái gì phải sợ nhỉ? Rằng có ai tác động đâu mà sao lại sợ hãi thế........ và mình phát hiện ra là mình thực sự không phải sợ hãi những điều đó mà vì mình hoàn toàn KHÔNG CÓ MIẾNG TỰ TIN NÀO về hình thức bản thân mình. Nó làm mình thấy mình trở nên thật tội nghiệp và thật xấu xí trong mắt người khác. Mình ghét cảm giác này lắm lắm, nhưng không hiểu sao, dù đã được an ủi: rằng mình có cái tâm nhiệt huyết thế, ai cũng yêu mà, rằng mình có bàn tay lạnh, nhưng trái tim nóng ... vưn vưn và vưn vưn ........ he he he .... nhưng dù sao vẫn sợ....
Bạn zà nói mình phải thay đổi style, thay đổi cách sống, thay đổi quan niệm về hình thức bản thân......nhưng mình không làm được. Những điều ấy rất xa lạ với mình. Nó làm mình thấy rất khó chịu. Khó chịu vì bản thân mình đã không cố gắng làm những chiện mà người khác cho là hay là tốt......... một cảm giác khó tả nhỉ....
Có người bảo, nếu không làm gì sai thì sẽ không phải sợ. Thế thì, tại sao? Ừ, sao lại phải sợ – nói thế cho to mồm, nhưng nỗi sợ nó không ào ạt đến mà len lén, khe khẽ, luồn lách trong tâm trạng, trong suy nghĩ và đôi khi lẫn lộn trong hành động....
Nỗi sợ đáng ghét kia! Làm thế nào để mình không bị ám ảnh nữa nhỉ? Để mỗi sáng thức dậy mình có thể mỉm cười đón nhận tất cả những sự kiện xảy đến trong ngày không chút ưu tư lo lắng. Để mỗi tối trước khi đi ngủ mình sẽ chẳng chút hoài nghi ái ngại về bản thân. Làm sao, để xua đi nỗi sợ đây?
Tự nhiên thèm được như ngày còn bé thơ cuộn mình trong chăn ấm, khi tiếng sét vang lên có giật mình khóc thét thì chỉ cần bàn tay vỗ về của mẹ là nỗi sợ hãi tột đỉnh chợt tan đi như gió thoảng. Mình lại ngủ yên trong niềm tin tưởng tuyệt đối rằng bên mình luôn có vòng tay bảo bọc đầy tình yêu thương của cha mẹ, tình yêu thương vô điều kiện và mãi mãi...
Để nỗi sợ, tan biến đi..
Tan biến mãi mãi......
Hic hic hic .... mong lắm thay.........