Ầy... mình bỏ bê blog mấy nay vì bận quá. Mấy cái báo cáo cuối tháng nó "đè" bẹp mình – chẳng có thời gian cho việc viết blog... ô, nhưng lại có thời gian cho việc suy nghĩ nhỉ?!! Hơ hơ hơ ..... ngộ thế....
Suy nghĩ về công việc này, về tiền bạc này, về các mối quan hệ này... ồ cả về nửa kia mà thiên hạ vưỡn hay dùng để trỏ cái anh chàng / cô nàng partner của ai đó nữa nè... hi hi hi ...... suy nghĩ vớ vớ vẩn vẩn – nhưng có người nói mình nên thật nghiêm túc suy nghĩ về cái vụ án này........ vì theo người đó mình đã "bỏ bê" cái tình hình đáng lẽ phải suy nghĩ và thực hiện từ lâu rồi chớ không phải đến bi chừ mới chỉ có suy nghĩ về nó mà chưa có hành động nào cụ tỉ........ oài, phức tạp nhể?!!!
Bạn gái-zà lâu năm cũng tỉ tê cầu nguyện cho mình hoài, còn bảo "tao cầu nguyện cho mầy thì mầy cũng phải tự cầu nguyện thì mới hiệu nghiệm được chớ?!!" hi hi hi ...... ò, cầu nguyện để có partner ha... nói chớ cũng cầu nguyện mỗi ngày – nhưng hình thức, lời cầu, trỏ đến ai, việc gì thì nhớ ra khúc nào mình cầu khúc nớ ........ thành ra cũng không biết cầu nguyện ra sao?!!!
Nói thiệt lòng mình thực sự không cố gắng trong vụ án này, nếu không muốn nói là KHÔNG DÁM CỐ GẮNG – nó làm mình thấy mình có cảm giác cực kỳ tệ.....mình có thể nói chuyện, làm việc, trao đổi thông tin, ........ tất tần tật với một người khác phái rất vui vẻ, rất đều đặn – thường xuyên, nhưng để thực hiện cũng những công việc đó với một ai đó mà mình có mục đích hay tâm điểm tỷ như vụ án này thì........ làm cho mình có cảm giác tội lỗi và dường như không thể tha thứ được. Như bạn nào đó đã nói:
Em vẫn đang đi tìm một nửa yêu thương.
Giữa chốn trần gian đang lạc mất nẻo đường
Em vẫn đang đi tìm những rung động vấn vương
Để ngày mai có anh, tình yêu thiên đường nơi trần thế.
Oài, sao mà khó quá, khó quá... Mình không tự tin về bản thân, mình hơi xấu, hơi già, hơi mũm mĩm, hơi vụng về, tính tình đôi khi hơi trẻ con kiểu vui thì cười to – hát vang, buồn thì lớ ngớ như con bò đeo nơ...... mình tự nhủ sẽ sống tốt – thật tốt trong phạm vi, khuôn khổ cho phép để tự làm vui lòng mình và vui lòng người....hì hì hì ...... thế cũng xong nhỉ........ mình cũng muốn yêu và được ai đó yêu mình, yêu chính bản thân mình mà không có tính toán gì......... nhưng ......... sao thật là khó quá. Cuộc sống quanh ta như một vòng tròn khép kín. Mỗi ngày trôi qua, mình lại già đi một chút với những lo toan bộn bề cuộc sống. Giữa thời khắc mà tuổi xuân của mình không còn là đẹp nhất, mình vẫn mong chờ ai đó đến với mình chân thành, và yêu thương. Mình vẫn hy vọng vào một hạnh phúc – hy vọng là không mong manh. Và cũng hy vọng thêm rằng thượng đế sẽ lại ban cho mình tí chút hạnh phúc, rằng thế gian vẫn còn nhiều chàng trai tốt, và rằng người phụ nữ như mình sẽ tìm được cho bản thân một nửa yêu thương.
Chỉ mong là sẽ không quá trễ thôi...mong lắm thay....