Trang

25/6/11

Em........Dốc Mơ........ và Trần Thái Hòa

Dốc Mơ - Trần Thái Hòa



Đêm đã về trên dốc
Gió xôn xao ru yên tình mình
Em có về bên đó
Dõi mắt trông theo
Trông theo tình mình
Mà ngày tháng đâu nào có đợi chờ
Người yêu dấu đưa em về Dốc Mơ


Đưa em về bên Dốc Mơ
Là đưa anh vào cõi mong chờ
Tóc rất buồn như áng thơ
Buông hững hờ, tình rồi có như mơ


Em mắt cười như ánh sao
Bờ môi hồng tựa bao lời nói
Nói đi em câu mong chờ
Dấu đêm nay ơ thờ – Tình ơi!


Con dốc này, từ khi được mang dấu giầy
Em về
Ngày tháng nào đưa em vào nghìn trùng sóng
Hạnh phúc nào từ khi, từ khi quen lối đưa em về qua
Người yêu dấu đã xa thật xa, đẹp như giấc mơ


Em bây giờ như lá khô
Và anh vẫn là nỗi mong chờ
Dẫu đã ngàn trùng cách xa
Bên kia trời biển rộng có bao la


Sẽ có ngày ta có nhau
Thì xin một lần cho lời cuối
Giữ cho nhau thương yêu rồi
Sẽ bên nhau muôn đời – Tình ơi!

Youtube nầy chỉ có 1 bức hình duy nhất – còn audio thì lồng vào hình đó thôi à :(

Không hiểu sao mình thích bài này do Trần Thái Hòa hát hơn bất cứ ai hát bài này. Có thể do giọng hát trầm ấm của anh chàng đã đưa mình vào "dốc" thật, cũng có thể mình "cảm" bài này qua giọng hát của anh chàng chứ không phải qua các giọng hát khác?!!! Hi hi hi ...... không biết nữa – nhưng thật thích khi nghe được bài hát hay qua giọng hát hay – nó làm cho mình có cảm giác "đủ" – hay nói đúng ra là cảm giác được thỏa mãn về "chất" và "lượng".
Dốc Mơ có nghe nói nằm đâu đó trên đường lên Đà Lạt – theo mô tả của bạn đồng nghiệp thì "Nó là một dãy núi nằm giữa Nha Trang và Đà Lạt. Con đường mà ta đi từ Đà Lạt tới Nha Trang ta phải leo lên một ngọn đèo mang tên đèo Ngoạn Mục và Dốc Mơ nằm tại nơi ấy." – nó dốc, nguy hiểm nhưng ........ đẹp. Lạ thế nhỉ?!! Mình chưa đi Đà Lạt bao giờ nên không rõ. Ra Nha Trang thì đi bằng máy bay hoặc bằng tàu lửa, nên chả biết dốc này ra sao mà có cả một bài hát về nó... à... có 1 blog – không nhớ rõ – viết về bài hát này như vầy:
Dốc Mơ là nơi nào, sao nơi đó buồn thảm và sầu bi quá vậy, phải …nó buồn nhưng nó cũng rất đẹp. Nơi đó ta ngồi ngắm những đỉnh núi cao chót vót cũng giống như tình ta phải leo lên thật cao và có thể nơi đó ta chẳng bao giờ leo tới. Ta leo lên lưng chừng núi và nhìn xuống ….xuống cũng không xong, lên cũng không tới.
Núi thì cao quá, bên kia con dốc ta nhìn thấy biển rộng bao la, biển rất rộng cùng với những con sóng trùng trùng điệp điệp, và biển sâu thẳm ngút ngàn.
Tình em cao, rộng, sâu bao nhiêu để lòng anh có thể chất chứa được, để anh mơ về con dốc, cùng em đến bên con dốc và ….leo lên dốc.
Hay tình của chúng ta rất gần nhưng chúng ta không đến được con dốc mà chúng ta mơ vì những khoảng không vô hình.
Dốc gập ghềnh, dốc thoai thoải ta nhìn thấy ta không muốn leo lên dốc, nhưng có khi ảo ảnh mang đến cho ta một triền dốc thật bằng phẳng. Ta hăng say bước lên dốc rồi chợt nhận ra mình không đủ sức, dưới những bước chân của ta là con đường trơn ướt đến não nề.
Anh vẫn mơ về con dốc ấy, em vẫn đôi mắt như ánh sao đêm và là nỗi mong chờ của anh …..có thể trong vô vọng.
Muốn đưa em về con dốc ấy để tóc em khỏi buông hững hờ
Nhưng ……
Người yêu dấu đã xa thật xa đẹp như giấc mơ.
Đại thể là thế – nhưng thực tình mình thích giọng hát hơn...

Nghe Trần Thái Hòa lần đầu tiên là bài "Dạ Quỳnh Hương" chứ không phải bài "Dốc Mơ" nầy – khi đó nghe hết bài hát mà "da gà" không lặn xuống 1 chút nào – như cái kiểu thiên hạ hay bảo là "nổi da gà" hay "nổi gai ốc"....một bài hát lạ và một giọng hát lạ chuyển tải bài hát đó đến nỗi làm ta nổi da gà thì kể cũng đã làm cho ta "shướng" đến tận chân răng rồi ... Sau này khi nghe lại Dạ Quỳnh Hương nhiều lần nhưng không còn cái cảm giác lần đầu đó!!!! Nó lâng lâng, ởn ởn, nổi ốc trong khoảng thời gian dài, tóc có thể dựng dựng lên ở đâu đó....Ấy là cảm giác mà Trần Thái Hòa gây ấn tượng nơi mình – sau này với các CD được anh giai mang về nhà – mình nghe tất – nghe đến thuộc thứ tự list luôn – như thể khao khát gì đó mà không rõ – chỉ có giọng hát của anh chàng mới có thể làm mình thấy "đủ"....sau này khi nghe các giọng hát hát nhạc tiền chiến khác thì thực sự mình chỉ còn thích mỗi giọng hát nầy... nó hợp với dòng nhạc đó đến không ngờ.........và sau nầy nữa khi có thời gian để tìm hiểu thì mới biết anh chàng Trần Thái Hòa bằng tuổi mình ... hi hi hi ...... ngớ ngẩn nhỉ?!!!
Nghe nhiều và cũng có rất nhiều bài hát mình rất rất ưng ý với giọng hát này như: Thuở ấy có em, Dừng bước giang hồ, ........

Bonus thêm bài Dạ Quỳnh Hương nữa nè:
Hoặc
Dạ Quỳnh Hương
(thơ Hoàng Ngọc Quỳnh Giao, nhạc Phạm Anh Dũng)

Em ơi, đêm thơm một đóa quỳnh
Cùng em hương vương không gian
Cho ta mơ say mộng ngát tình
Quyện màu sắc thắm môi em


Rồi tình ta như trăng sáng ngát trên cao
Bầy chim uyên lao xao theo gió đêm về
Ngàn vì sao đua nhau thắp nến lung linh
Dòng sông đêm dâng lên tiếng hát long lanh


Là la lá la la
Là la lá la la
Là là la


Đêm khuya trăng sao vàng dáng quỳnh
Hồn ta ngây say tơ duyên
Môi em dâng thơm một chút tình
Ngạt ngào sắc đóa trinh nguyên


Nồng nàn quỳnh hương thơm giữa cánh môi xinh
Lòng ta nghe xôn xao cây lá xanh tình
Màu thời gian như ngưng khép thoáng mong manh
Trần gian đêm hân hoan tiếng hát reo vang


Dạ Quỳnh Hương, hoa ơi!
Dạ Quỳnh Hương, em ơi!
DẠ ... QUỲNH ... HƯƠNG ...

E hèm………lên cơn điên

Bài nầy mình chuyển cho báo mạng Công ty nhưng họ không dám đăng – chắc vì tính nhạy cảm của bài báo nầy đến ai đó đang "....cao....trọng" chăng?!! Hi hi hi ...... không biết....nhưng không phải vì thế mà nó không được "đăng" trong blog mình ........ héng!!!! Nhưng vào blog rồi cũng phải "ý tứ" nhỉ? Kẻo lại bị khóa blog á!!!

Có khi nào các bạn đặt câu hỏi này cho mình không:
        Cũng đều là con người, vậy điều gì của bạn làm bạn khác biệt với người khác?
        Và bạn có tự tin vào sự khác biệt đó hay không?
Dám sống khác biệt hay không? E rằng đó mà một câu hỏi không dễ trả lời.
Hoặc nếu dễ trả lời, thì cũng thuộc dạng nói thì dễ mà làm thì khó.


Chúng ta hay mắc một cái tật (hay cụ thể là bản năng của người mình) là vừa muốn chứng tỏ mình hơn người, vừa không dám bước ra khỏi đám đông thị phi.
Ý muốn vừa…vừa… đó đã trở thành tiền đề cho việc rất nhiều người trở thành giả dối.
Giả dối là bởi vì, bản thân mình thì không có gì khác, không dám làm khác, không thể sống khác, không hơn người khác, tóm lại là bình thường, nhưng lại ra vẻ là ta giỏi hơn người, giàu hơn người, đẹp hơn người, sang hơn người.
Tức là Bản chất thì không dám sống Khác, nhưng lại cố tạo một vẻ bề ngoài Khác.
Vậy, nếu rảnh, bạn trả lời giùm tui câu hỏi đầu bài nghen, hi hi hi ……
Cám ơn trước