Mình sinh ra, lớn lên ở Sài gòn – Sài gòn không có mùa thu, nhưng không khí lạnh cho mình cảm giác hơi Thu đang bắt đầu đến.
Thực tình thì mình không thích mùa Thu, mình thích mùa đông hơn – dù chịu lạnh không giỏi!!!
Mùa Thu cho mình có cảm giác buồn bã – hơi có cảm giác não nề. Nhưng mùa Thu với nhiều người là mùa đẹp, mùa yêu đấy. Bạn mình gặp vợ bây giờ cũng vào mùa Thu, cưới nhau mùa Thu, sinh 3 con đều vào mùa thu – cả ba con cùng được vào tháng 9 – cách nhau khoảng mươi mười lăm ngày – đến nỗi bọn bạn học Đại Học mỗi lần gặp nhau chẳng gọi tên chồng hay tên vợ, cứ gọi Thu-Chồng và Thu-Vợ ....
Thu ở Sài gòn không có nên chả biết miêu tả thế nào, Thu ở các nơi khác mình cũng chẳng rành, ra Hà nội toàn vào mùa Đông lạnh cóng người, ra Huế, Đà Nẵng, Nha Trang hay Phú Yên, Khánh Hòa thì toàn vào mùa hè. Có duy nhất một lần ra Hải Phòng vào mùa Thu – nhưng chỉ ra đó 1 giờ là quày quả trở vào SG ngay – thành ra chẳng biết Thu là thế nào – chỉ nghe nói nào là thu sầu, thu quyến rũ, thu buồn, thu yêu........
Hôm qua vào blog anh chàng một thời là học trò – đang ở Adelaide (Australia) – cũng mô tả các mùa và anh chàng bắt đầu bằng mùa Thu ở Adelaide – chỉ tiếc là Mùa Thu ở Úc và ở các nước khác thì........ khác nhau về thời gian mà thôi. Anh chàng viết như sau:
Vậy là đã 3 tháng rồi đấy nhỉ. Adelaide, Australia, giờ một mình anh cô đơn đi về. Chẳng biết mình có còn nhớ những con đường, nhớ những nẻo mùa thu lộng gió bất tận, nhớ những đêm đông rét tê người, nhớ những buổi sáng mùa xuân thanh khiết, và những ngày hè nắng tràn rực rỡ … Hẳn rồi, vì “khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn” (Chế Lan Viên), anh muốn dùng dòng thư này, hình ảnh này để em thêm ấm lòng trong những ngày xa anh, để em được sống với những kỷ niệm ngọt ngào của hai chúng mình. Và để chúng mình cùng sưởi ấm những mảnh tâm hồn cô đơn vắng xa nhau ...
Anh bắt đầu từ mùa thu nhé, cái mùa khiến cho lòng người trùng xuống, thanh thản nhưng ấm áp đến lạ lùng. Adelaide vào thu bình dị từ những con phố ngập lá vàng. Chúng mình đã nắm tay nhau đi qua biết bao con phố để tận hưởng sắc thu, để nép vào lòng nhau trước những làn gió thu se lạnh. Quên sao được con đường King Willam cạnh dòng sông Torrens thơ mộng. Nơi ấy nhiều gió và cả một không gian khoáng đạt đủ để cho đôi lứa thả lòng mình vào đất trời …
Em vẫn bảo anh, giá như mình có thể đi mãi trên con đường rực rỡ sắc thu ấy … Thì đó, hãy khép mắt lại và tưởng tượng như em đang cùng anh đi trên con đường xưa ấy.
Còn anh, từ ngày xa em, mùa thu trở nên cô quạnh và trống vắng vô cùng. Anh vẫn mong ước ngày đón em trở lại, chúng mình sẽ tìm một góc ghế đá mùa thu yên tĩnh, ẩn mình trong tán lá vàng dịu trong công viên Rymil Park. Sẽ thật bình yên và đáng yêu phải không em?
Buồn héng – hình như Thu làm cho con người ta nhung nhớ đủ thứ chuyện ... nhưng dù Thu có buồn bã hay não nề thì Thu cứ vẫn là mùa tươi đẹp của những người yêu nhau say đắm, vẫn là mùa tiễn Hạ say mê háo hức........
Thu vẫn là Thu nhỉ ... dù mình có sống ở cái đất chả có mùa Thu thì vẫn có những người viết về Thu một cách si mê, thậm chí yêu Thu điên cuồng....đơn giản vì mùa này dễ làm cho con tim thiên hạ thổn thức. Ây dà, không lẽ mình cũng thổn thức như thiên hạ ư......... ừ, thì thổn thức, vì lẽ gì mình cũng chẳng biết – nhưng biết mình thổn thức... Thu buồn đầy vơi. Thu nặng sầu và ướt át.... thành ra mình không thích mùa Thu là vì thế – cũng may là cái đất mình ở không có mùa Thu – nếu không thì ........ hi hi hi ......