Nó bật lại TV, xem qua 1 film gì đó mà cô gái trong film từ người hoạt bát nhanh nhẩu (khúc này không coi – chỉ nghe các nhân vật trong film đề cập trong lời nói...), trở nên rụt rè, e ngại và tự dưng bị chúng bạn đặt cho cái nick là tự kỷ trong tình yêu... cô gái ấy không quan tâm, hoặc quan tâm nhưng không nói ra. Tự dưng nó "ám" vào nó – nó chợt suy nghĩ hay mình cũng giống cô gái này nhỉ... thời trước của cô ấy trong film nó không được xem qua, nhưng thời sau thì nó chắc một điều: cô gái ấy là người lương thiện, chỉ vì cô đã yêu ai đó nồng thắm nhưng không nói ra → người đó chả biết cô yêu thành ra cô không được đáp lại, cô không được yêu như mong đợi, cô vẫn vui vầy, vẫn có thể đi chơi khuya cùng chúng bạn, nhưng yêu thì chả ai yêu cô cả – cô thầm nghĩ chắc cô xấu quá, và già nữa nên không ai dòm cô hết, cô không lanh lẹ trong lời ăn tiếng nói nên bọn đàn ông cứ thế mà lướt qua cô như thể cô chẳng tồn tại trên đời ........ cứ thế, cứ thế cho đến ngày cô chuẩn bị lìa đời, người đàn ông cô hằng nhớ nhung, yêu thương trong mơ mộng trở về đưa cô đi mới biết là cô yêu thương ông đến cỡ nào ........ ông nghẹn ngào nhưng quá muộn cho một tình yêu câm nín........ nó xem phim mà thấy "chưng hửng": lẽ nào lại như thế ... uổng quá đi thôi, cả một cuộc đời cơ mà, sống có được hai lần đâu?!!! ... vân vân và vân vân .........
Ặc ặc ặc ..... nó xem phim xong cứ như rớt bịch xuống hiện tại. Công việc thì nhiều, cái gì cũng muốn làm trước. Hôm nào cũng như hôm nào, cứ tầm 7g tối mới lò dò ra khỏi công ty. Điện thoại thì cứ đến công ty là vất vào một chỗ, mà đã thế, điện thoại toàn để chế độ câm hay hội họp, có khi có người sáng nhắn tin, trưa hay chiều tối mới trả lời được. Về nhà, hôm nào siêng lắm nó mới mở máy tính, riêng phone thì lại vất vào một chỗ, ai gọi cũng không hay, ai nhắn tin cũng không biết. Giá như công ty không cần phải liên lạc thì nó đã vất... cha cái điện thoại đi. Mang vào vướng người.
He he he …. Hôm bữa đi ăn cùng sếp về, thấy nhà cửa sạch bong tự dưng nó giật mình vì thấy sao tự nhiên nhà cửa sạch thế. Bình thường tính ra nó không sạch sẽ lắm cũng chả mấy khi ở dơ – nhưng nhìn nhà sạch quá hóa loáng mắt chăng. Hớ hớ hớ ….
Tuy bi chừ trong người vẫn còn cái cảm giác của người đang ốm, nhưng tinh thần và cả thể xác thấy có vẻ hơn tối qua.
Chắc cũng phải có một chút niềm vui nào đó, một chút thoải mái nào đó, một chút sức khỏe nào đó, để lấy tinh thần ngày mai làm việc chứ nhỉ. Ngày mai đang đến, và ngày mai bắt đầu từ hôm nay. Nói đến câu này, nó lại nhớ tới bài hát, Hát Về Cây Lúa Hôm Nay. Tuy nội dung nó không ăn khớp gì với bài viết này, nhưng mà chỉ có một câu trong bài đó mà nó thích và thấy ý nghĩa, đó là: Ngày mai đang bắt đầu từ ngày hôm nay.
ban gia ui, cuoc song sao ma cu ban ron qua vay ne ????
Trả lờiXóaHu hu hu .... tui hỏng bít ........ tui giừ cứ như con robot – sáng sớm đi làm tối mịt mí về – thứ bảy đi học từ sáng mơi đến phia mới được về nhà ...ặc ặc ặc ..... toi mất 1 tuần – CN thì bọn trẻ con nó về nhà – phải trông chúng nên hic hic hic .... tui cũng héo úa luôn!!!!
Trả lờiXóa