Vui vì có đứa tin tưởng mình, dù
đêm khuya cũng nhớ tới mình mỗi khi có chuyện chẳng biết tỏ cùng ai. Vui vì cậu ta đã nhẹ nhõm được phần nào khi nói chuyện với mình; à không, đúng hơn là cậu ta nói
phần nhiều, còn mình thì ngồi nghe phần lớn. Vui vì cậu ta là con trai, mình là con
gái; vậy đó, vui vì hai đứa có thể nói chuyện như hai đứa bạn
thân, bình thường.
Đấy nhé, đừng ai nói không có tình bạn thân giữa trai và gái nhé.
Đấy nhé, đừng ai nói không có tình bạn thân giữa trai và gái nhé.
Còn tại sao buồn?
Vì chuyện của
cậu ta và bạn
cậu ta. Vì
chuyện của mình.
Vốn dĩ tụi mình đều là những cây
xương rồng. Nhọn hoắt, cứng cỏi.
Để làm gì? Ừ, cũng là chỉ để bảo
vệ phần mềm nhũn ướt sũng bên trong.
Tâm sự còn chưa dứt
nên
cũng chả biết nên vui hay nên buồn
nữa....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét