Đọc trên blog ku-bạn đang làm cho Google ở Mountain View – Cali.
Nó hỏi rồi – hình như cũng không biết phải trả lời thế nào........
Mền chôm chỉa mang về post lên đây gởi mọi người tham khảo...
Câu hỏi này xuất phát từ việc đọc chút ít về "think tank" và băn khoăn xem dịch ra tiếng Việt thế nào cho chuẩn xác.
Ngày trước có đọc đâu đấy thấy có người dịch "think tank" thành bể tư tưởng. He he … nghe được nhưng không hiểu được tiếng Việt có nghĩa là gì. Đây có lẽ là cách dịch thô word by word.
Gần đây thấy có cách dịch hay hơn là "viện chính sách", "viện nghiên cứu chính sách" hoặc "viện chiến lược". Các cụm từ tiếng Việt mình để chữ thường vì đơn giản "think tank" được dùng với nghĩa danh từ chung. Không ai đặt cụm từ này vào tên tổ chức mình (ví dụ: XYZ Think Tank) cả. Thay vào đó, người ta mô tả: The XYZ Institute is a respected think tank …
Trong cái link Wiki ở trên, không thấy nói gì về think tank ở Việt Nam cả. Mình đoán do:
(i) những người cập nhật mục này không có thông tin; hoặc
(ii) ở Việt Nam không có; hoặc
(iii) ở Việt Nam có nhưng tầm ảnh hưởng không đáng kể.
Trong cuốn "Tư duy kinh tế Việt Nam" của cố Giáo sư Đặng Phong có nói đến các think tank ở Việt Nam. Trước đây chủ yếu là các cơ quan nghiên cứu chính sách của Nhà nước. Nhưng kể cả giai đoạn hiện nay thì các think tank của Việt Nam (cả công lập và ngoài công lập) vẫn hầu như ít được biết đến và dường như không có nhiều ảnh hưởng như các think tank ở các nước phát triển.
Có phải vì chúng ta coi trọng làm hơn là nghĩ?
Chúng ta thực sự có các nhà tư tưởng không?
Và xã hội có cần những nhà tư tưởng không?
Hmmm ….
22/7/12
Truyện cười Liên xô
He
he, vớ được cái này vui ra phết:
Một
đôi nam nữ đến
gặp bác sĩ tư
vấn tình dục.
Thưa
bác
sĩ,
chúng
tôi
lấy nhau đã hai năm, quan hệ
tình dục bình thường mà không hiểu
tại sao chưa
có
con ?
Bác
sĩ hỏi: các bạn
đã tham gia khoá học dành cho những
người chuẩn
bị lập
gia đình không?
Đáp:
có, chúng tôi đã tham gia khoá học này
Hỏi:
thế anh chị
có làm đúng như chỉ
dẫn không ?
Đáp:
có, chúng tôi làm đúng như chỉ
dẫn. Hay là chúng tôi sẽ
làm, bác sĩ xem xem chúng tôi có làm đúng không ?
Bác
sĩ: Thế cũng được.
Sau
khi đôi nam nữ thực
hiện xong, bác sĩ băn khoăn: Có vẻ
như các bạn
làm đúng như chỉ
dẫn.
Hay
là chúng tôi làm lại, bác sĩ quan sát kỹ
xem chúng tôi làm có thiếu công đoạn
nào không ? Đôi nam nữ đề
nghị.
Sau
khi đôi nam nữ thực
hiện lại
lần hai. Bác sĩ vò đầu
bứt tai: Có vẻ
như cô cậu
làm hoàn toàn đúng. Để tôi tham khảo
ý kiến của
giáo sư. Bác sĩ liền
gọi điện
cho giáo sư chuyên ngành, trình bày về
sự việc.
Tiếng
giáo sư trong ống
nghe: Hỏi xem có phải
là Ivanov và Ivanova không? Đúng hả? Đuổi
ngay chúng đi. Bọn nó là sinh viên, không có tiền
thuê phòng nên bày trò ….
Home ơi là Home
Lọ mọ kiếm mấy clip làm bài – ngẫu nhiên lại nghe được clip này trên Youtube
Nghe rồi tự dưng thấy tất tần tật các nhận xét của BGK chẳng là cái đinh nào – mà muốn cho anh chàng giải nhất luôn...
Còn đây là bản do Michael Bublé trình bày:
Nghe rồi tự dưng thấy tất tần tật các nhận xét của BGK chẳng là cái đinh nào – mà muốn cho anh chàng giải nhất luôn...
Thật là hiếm khi thấy
một người Việt nào ở Việt nam mà hát tiếng
Anh hay thế này!
Bonus
thêm lyrics:
Home
Another
summer day
Has
come and gone away
In
Paris and Rome
But
I wanna go home
Mmmmmmmm
May
be surrounded by
A
million people I
Still
feel all alone
I
just wanna go home
Oh,
I miss you, you know
And
I've been keeping all the letters that I wrote to you
Each
one a line or two
"I'm
fine baby, how are you?"
Well
I would send them but I know that it's just not enough
My
words were cold and flat
And
you deserve more than that
Another
aeroplane
Another
sunny place
I'm
lucky, I know
But
I wanna go home
Mmmm,
I've got to go home
Let
me go home
I'm
just too far from where you are
I
wanna come home
And
I feel just like I'm living someone else's life
It's
like I just stepped outside
When
everything was going right
And
I know just why you could not
Come
along with me
'Cause
this was not your dream
But
you always believed in me
Another
winter day has come
And
gone away
In
even Paris and Rome
And
I wanna go home
Let
me go home
And
I'm surrounded by
A
million people I
Still
feel all alone
Oh,
let me go home
Oh,
I miss you, you know
Let
me go home
I've
had my run
Baby,
I'm done
I
gotta go home
Let
me go home
It
will all be all right
I'll
be home tonight
I'm
coming back home
21/7/12
Cho đêm....
Hồi
còn trẻ, mỗi khi bị mất ngủ, mình rất sợ đêm đen. Nó dài quá, tĩnh mịch quá, cô
đơn quá. Không biết vì tuổi tác đã lớn nên ngủ ít, và đêm thường đến với mình
như một người bạn. Sau một ngày dài với những vội vã của nhịp sống, mình trở về
là mình. Chẳng lãng mạn cũng chẳng thơ ca, chỉ là mình, bóng đêm, sự yên tĩnh,
lặng yên của đường khuya vắng vẻ, nghe nhịp thở đều đều của chính mình cùng tiếng
tích tắc của chiếc đồng hồ cũ và với cái bàn phím và những dòng dài còn dang dở.
Mình cần lắm cái không gian tĩnh mịch ấy. Nó khiến cho mình cảm thấy như đang
được ngồi trút bầu tâm sự với một người bạn thực sự hiểu mình, thực sự thương
mình và chia sẻ với mình. Nhịp sống với những bận rộn kéo con người ta theo những
mệt nhoài đến khi ngoái lại thấy mình khô cứng, nhạt nhẽo.
Đêm
lặng yên, âm thầm trôi, dành cho mình một góc riêng. Ngồi một mình trong đêm
thâu dễ khiến ta cảm thấy cô đơn. Mà đối với mình, cô đơn là một nỗi ám ảnh.
Trong khái niệm của mỗi người, cô đơn là.... cô đơn, dẫu trong hoàn cảnh nào và
thời gian nào. Nhưng, theo mình có hai loại cô đơn của riêng mình. Ban ngày, cuộc
sống thật ồn ào, nhộn nhịp. Người ta lao vào công việc, bận rộn với những lo
toan mưu sinh. Không ai có đủ thời gian để lắng nghe chính mình. Những niềm
vui, nỗi buồn đến thật nhanh. Ta tiếp nhận chúng, không kịp nghe một tiếng reo
vui hay khóc nấc của con tim, ta kìm lòng lại, và tiếp tục lao vào dòng chảy cuộc
sống. Và... giữa không khí xô bồ, náo nhiệt ấy, bất chợt, có ai đó cảm thấy cô
đơn giữa đám đông, thực ra là mình sẽ thấy mình lạc lõng, chơ vơ.
Còn
nỗi cô đơn kia là nỗi cô đơn trong đêm đen. Những nỗi buồn, niềm vui ban ngày,
giờ đây người ta mới "thấm", mới đủ bình tĩnh, thời gian để suy ngẫm
và cảm nhận trọn vẹn. Đêm lặng im và nó im lặng. Đêm không ồn ào như ban ngày.
Đêm cho mình một dấu lặng, một dấu lặng tĩnh tâm để hiểu thấu chính mình, để
suy ngẫm, phân tích, hiểu hết nỗi cô đơn. Sự yên tĩnh của đếm khiến mình bình
yên, không cảm thấy rằng mình đang chơ vơ lạc lõng. Đôi khi, mình tưởng đêm
cũng cô đơn. Mọi vật đã chìm sâu vào giấc ngủ, chỉ mình đêm và trăng sao còn
thao thức. Mà trăng sao thì xa xôi quá! Vậy nên, đêm cô đơn... Suy nghĩ ấy khiến
mình cảm thấy mình và đêm đồng cảnh. Vậy nên sự cô đơn trong đêm khuya "dễ
chịu" hơn, khiến lòng thanh thản hơn, bình yên hơn...
Mỗi người
luôn cố sống thực với chính mình nhưng mấy ai làm được điều tuyệt vời ấy. Ban
ngày, mình vẫn sống, sống với một phần của mình và một phần của ai đó. "Phần
của ai đó" là những điều mình học được từ người khác, rằng phải làm thế
này, làm thế kia; là những bài học máu xương mình rút ra từ những lần vấp ngã;
là những quy định, ràng buộc mà mình phải chấp nhận và thực hiện. Về đêm, không
còn ai bên mình, mọi quy tắc, giáo điều cũng chìm vào giấc ngủ cùng với những
người xung quanh. Và mình lại sống trọn vẹn với chính mình. Phần hồn của mình
có thể tốt, có thể xấu, nhưng là của mình. Mình lắng nghe những điều của hồn
mình thổ lộ, trăn trở, muộn phiền. Mình lắng nghe chính mình! Thấu hiểu, giải tỏa,
và ngày mai tiếp tục sống - khóa chặt phần hồn ...
Mình
trân trọng từng phút giây của đêm, từng phút giây mình gần gũi với bản thân
mình. Có ai đó sợ đêm vì họ nghĩ đêm cô đơn, trống vắng; có kẻ nghĩ rằng đêm
nhàm chán, tẻ nhạt làm sao! Đêm là thế! Nhưng chính sự lặng yên tưởng chứng tẻ
nhạt ấy lại mang đem những giá trị quý giá, những khoảng lặng cần thiết cho tâm
hồn...
Tiếc nhớ tuổi thơ
Tuổi thơ trôi đi nhanh quá. Tôi ngỡ như ngày hôm qua. Tuổi thơ bây giờ trong tôi chỉ quay về trong những giấc chiêm bao, tôi thấy mình vẫn chạy rong chơi, vẫn cắp sách đến trường, vẫn rượt đuổi nhau, tôi nghe cả tiếng cười giòn tan trong gió….
Những giấc chiêm bao của tuổi thơ vẫn cứ hiện về, tôi thấy mình đã trở về với quá khứ. Tuổi thơ lúc nào cũng đẹp, cũng trong sáng và hồn nhiên. Có lẽ đó là thiên đàng của cuộc đời, tôi vẫn luôn nhớ những người bạn nhỏ của tôi….
Cuộc sống làm người lớn của tôi sao mệt mỏi, nhiều lúc tôi thấy mình đuối sức nhưng tôi vẫn cố bơi… và bơi…. chơi vơi một mình….
Mỗi buổi sáng thức giấc là phải nhanh nhẩu lo…. “đi cày” (Sao giống trâu quá!). Đi cày về là lo nhà cửa cơm nước và lo cho công việc ngày mai, những ngày nghỉ ngơi là thiên đàng! Ngày xưa lúc còn là học sinh, tiền bạc chỉ có vài đồng nhưng trên môi lúc nào cũng có nụ cười. Tôi thấy cuộc đời tươi đẹp và đáng yêu. Tình yêu và lu nước lạnh cũng đủ no. Tôi yêu thích những người bạn đồng trang lứa, to nhỏ những chuyện trên trời dưới đất rồi phá lên cười. Chọc ghẹo nhau, chia nhau cái gì đó như miếng bánh mì hay gói mì tôm giấy mà ăn ngon lành.
Từ lúc lớn lên vào đời, đi làm, nụ cười từ từ tắt dần theo thời gian…... Đồng tiền, vật chất, địa vị….. tất cả những thứ phù du ấy lúc còn là học sinh mình thấy nó rất tầm thường nhưng rồi khi con người ta yêu thích nó, cố tìm nó và chạy theo nó thì một số tình bạn cũng phai theo…… hic hic hic ....
Trong tâm tư của tôi sao cứ nhớ về những người bạn cũ, vẫn mong có một ngày gặp lại những người bạn xưa, cười phá chọc ghẹo nhau,….. Tôi vẫn luôn yêu thích tâm hồn trong trắng không bị vấy động vì những vật chất xung quanh……
Tôi xin được gửi gió, gửi mây đến cho những người mà tôi yêu thương. Cầu mong họ hiểu rằng tôi luôn nghĩ đến họ và tên họ hay hình dáng họ luôn xuất hiện trong tâm trí tôi, dù đôi khi chỉ ít nhất là một lần thoảng qua.
P.S.: Ngày hôm nay được phép làm việc ở nhà mà như con điên ấy nhỉ ... hi hi hi ......
Những giấc chiêm bao của tuổi thơ vẫn cứ hiện về, tôi thấy mình đã trở về với quá khứ. Tuổi thơ lúc nào cũng đẹp, cũng trong sáng và hồn nhiên. Có lẽ đó là thiên đàng của cuộc đời, tôi vẫn luôn nhớ những người bạn nhỏ của tôi….
Cuộc sống làm người lớn của tôi sao mệt mỏi, nhiều lúc tôi thấy mình đuối sức nhưng tôi vẫn cố bơi… và bơi…. chơi vơi một mình….
Mỗi buổi sáng thức giấc là phải nhanh nhẩu lo…. “đi cày” (Sao giống trâu quá!). Đi cày về là lo nhà cửa cơm nước và lo cho công việc ngày mai, những ngày nghỉ ngơi là thiên đàng! Ngày xưa lúc còn là học sinh, tiền bạc chỉ có vài đồng nhưng trên môi lúc nào cũng có nụ cười. Tôi thấy cuộc đời tươi đẹp và đáng yêu. Tình yêu và lu nước lạnh cũng đủ no. Tôi yêu thích những người bạn đồng trang lứa, to nhỏ những chuyện trên trời dưới đất rồi phá lên cười. Chọc ghẹo nhau, chia nhau cái gì đó như miếng bánh mì hay gói mì tôm giấy mà ăn ngon lành.
Từ lúc lớn lên vào đời, đi làm, nụ cười từ từ tắt dần theo thời gian…... Đồng tiền, vật chất, địa vị….. tất cả những thứ phù du ấy lúc còn là học sinh mình thấy nó rất tầm thường nhưng rồi khi con người ta yêu thích nó, cố tìm nó và chạy theo nó thì một số tình bạn cũng phai theo…… hic hic hic ....
Trong tâm tư của tôi sao cứ nhớ về những người bạn cũ, vẫn mong có một ngày gặp lại những người bạn xưa, cười phá chọc ghẹo nhau,….. Tôi vẫn luôn yêu thích tâm hồn trong trắng không bị vấy động vì những vật chất xung quanh……
Tôi xin được gửi gió, gửi mây đến cho những người mà tôi yêu thương. Cầu mong họ hiểu rằng tôi luôn nghĩ đến họ và tên họ hay hình dáng họ luôn xuất hiện trong tâm trí tôi, dù đôi khi chỉ ít nhất là một lần thoảng qua.
P.S.: Ngày hôm nay được phép làm việc ở nhà mà như con điên ấy nhỉ ... hi hi hi ......
Nhớ ơi là nhớ.........
Người ta thường nói càng xa càng nhớ, nỗi nhớ dường như thường gắn liền với hai chữ khoảng cách; nhưng có lẽ, trong tình yêu nỗi nhớ luôn tồn tại khi chỉ cần không nhìn thấy nửa kia của mình… Đó có thể không phải là một nỗi nhớ quay quắt, một nỗi nhớ âm thầm chấp nhận của tình yêu xa cách mà là một điều gì đó trống trải, xa vắng và hẫng hụt khi không thấy nhau. Tuy vậy thôi, nhưng cũng đủ làm cảm giác chờ mong khoảnh khắc được gặp nhau đến cháy bỏng…
Nỗi nhớ là khi đi trên đường hay khi làm bất kỳ chuyện gì, hình bóng của người ấy đều hiện lên, những kỷ niệm dù là rất nhỏ cũng đủ để mình mỉm cười. Tất cả rất tự nhiên hiện lên để biết rằng không lúc nào là mình không nhớ tới người ấy….
Nỗi nhớ là trong bất kỳ những khoảng thời gian trống nào, mọi suy nghĩ đều hướng về người ấy, đọc lại những tin nhắn, nhìn lại những bức ảnh, ngắm thật lâu mà chỉ muốn ôm chúng thật chặt, trông chờ phép màu có thể mang người ấy từ một điều gì đó vô hình trong tiềm thức trở thành con người hữu hình có hơi ấm cho một vòng tay, có hạnh phúc cho một ánh mắt yêu thương….
Nỗi nhớ là khi nhìn mong ngóng cái điện thoại, trông chờ dòng tin nhắn, chỉ rất nhỏ thôi cũng đủ để mình nở nụ cười nhỏ nhỏ, mà bất kì ai nhìn thấy lúc đó cũng đều có thể cảm nhận được cảm giác hạnh phúc của mình lớn lao như thế nào…
Nỗi nhớ là khi mình mong được nhìn thấy người ấy hàng ngày, chỉ một ánh mắt nhìn thôi cũng để mình cảm thấy ấm áp, bao nhiêu tâm trạng trống trải, nhớ mong như cùng tan biến hết. Điều ở lại là cảm giác kỳ lạ cho một điều không thể lý giải về sức mạnh của một hình dáng, một bóng hình, rất quen thuộc nhưng sao lại có thể mang lại cho mình nhiều cảm xúc tới vậy….
Nỗi nhớ là miên man những suy nghĩ về người ấy, cho dù là mới gặp nhau, cho dù là vừa tạm biệt được vài phút thì cảm giác trông mong một tin nhắn về nhà an toàn của người ấy cũng đủ để ta biết nỗi chờ đợi vài phút nó dài ra sao….
Nỗi nhớ là cả một niềm cảm động mạnh mẽ, là một tin nhắn nhớ thương mà khi nhận được mình cảm nhận thấy rõ ràng như có một cơn sóng cảm xúc dậy lên trong lòng, xúc động có, nhớ nhung có, mong mỏi có, và đôi khi còn có cả những giọt nước mắt,… nhớ mà không thế gặp, nhớ mà không thể ôm người ấy, nhớ mà không thể nói chuyện… điều đó thật sự để lại rất nhiều những xúc cảm khó có thể kìm nén…
Nỗi nhớ là khi xem bộ phim tình cảm hay, nghe một câu chuyện tình yêu xúc động, ta bắt gặp hình ảnh của người ấy trong đó, nghĩ thật nhiều, mơ mộng thật nhiều để biết rằng những lời thoại trong phim, những tình tiết trong truyện đều là những cảm xúc hoàn toàn có thật và không xa rời thực tế chút nào. Khi đó hình ảnh người ấy lại hiện lên khiến ta mỉm cười vì mình đã hiểu được một phần thế nào là yêu….
Yêu là nhớ, là thương, là vấn vương đợi chờ, cho dù là một khoảng cách xa xôi hay gần gũi, cho dù là được nhìn thấy người ấy hàng ngày thì nỗi nhớ đều mang lại rất nhiều những cung bậc, những tâm trạng cho những người yêu nhau… Đơn giản chỉ vì sự tồn tại, xuất hiện của người ấy đối với ta đã là cả một niềm hạnh phúc, được bên cạnh người ấy đã là cả một niềm ấm áp và bình yên… Hằng ngày ta tựa mình vào nỗi nhớ… Để yêu … Và để sống…
Viết cho 1 ngày dở hơi – tự dưng nhớ 1 thằng ........
Nỗi nhớ là khi đi trên đường hay khi làm bất kỳ chuyện gì, hình bóng của người ấy đều hiện lên, những kỷ niệm dù là rất nhỏ cũng đủ để mình mỉm cười. Tất cả rất tự nhiên hiện lên để biết rằng không lúc nào là mình không nhớ tới người ấy….
Nỗi nhớ là trong bất kỳ những khoảng thời gian trống nào, mọi suy nghĩ đều hướng về người ấy, đọc lại những tin nhắn, nhìn lại những bức ảnh, ngắm thật lâu mà chỉ muốn ôm chúng thật chặt, trông chờ phép màu có thể mang người ấy từ một điều gì đó vô hình trong tiềm thức trở thành con người hữu hình có hơi ấm cho một vòng tay, có hạnh phúc cho một ánh mắt yêu thương….
Nỗi nhớ là khi nhìn mong ngóng cái điện thoại, trông chờ dòng tin nhắn, chỉ rất nhỏ thôi cũng đủ để mình nở nụ cười nhỏ nhỏ, mà bất kì ai nhìn thấy lúc đó cũng đều có thể cảm nhận được cảm giác hạnh phúc của mình lớn lao như thế nào…
Nỗi nhớ là khi mình mong được nhìn thấy người ấy hàng ngày, chỉ một ánh mắt nhìn thôi cũng để mình cảm thấy ấm áp, bao nhiêu tâm trạng trống trải, nhớ mong như cùng tan biến hết. Điều ở lại là cảm giác kỳ lạ cho một điều không thể lý giải về sức mạnh của một hình dáng, một bóng hình, rất quen thuộc nhưng sao lại có thể mang lại cho mình nhiều cảm xúc tới vậy….
Nỗi nhớ là miên man những suy nghĩ về người ấy, cho dù là mới gặp nhau, cho dù là vừa tạm biệt được vài phút thì cảm giác trông mong một tin nhắn về nhà an toàn của người ấy cũng đủ để ta biết nỗi chờ đợi vài phút nó dài ra sao….
Nỗi nhớ là cả một niềm cảm động mạnh mẽ, là một tin nhắn nhớ thương mà khi nhận được mình cảm nhận thấy rõ ràng như có một cơn sóng cảm xúc dậy lên trong lòng, xúc động có, nhớ nhung có, mong mỏi có, và đôi khi còn có cả những giọt nước mắt,… nhớ mà không thế gặp, nhớ mà không thể ôm người ấy, nhớ mà không thể nói chuyện… điều đó thật sự để lại rất nhiều những xúc cảm khó có thể kìm nén…
Nỗi nhớ là khi xem bộ phim tình cảm hay, nghe một câu chuyện tình yêu xúc động, ta bắt gặp hình ảnh của người ấy trong đó, nghĩ thật nhiều, mơ mộng thật nhiều để biết rằng những lời thoại trong phim, những tình tiết trong truyện đều là những cảm xúc hoàn toàn có thật và không xa rời thực tế chút nào. Khi đó hình ảnh người ấy lại hiện lên khiến ta mỉm cười vì mình đã hiểu được một phần thế nào là yêu….
Yêu là nhớ, là thương, là vấn vương đợi chờ, cho dù là một khoảng cách xa xôi hay gần gũi, cho dù là được nhìn thấy người ấy hàng ngày thì nỗi nhớ đều mang lại rất nhiều những cung bậc, những tâm trạng cho những người yêu nhau… Đơn giản chỉ vì sự tồn tại, xuất hiện của người ấy đối với ta đã là cả một niềm hạnh phúc, được bên cạnh người ấy đã là cả một niềm ấm áp và bình yên… Hằng ngày ta tựa mình vào nỗi nhớ… Để yêu … Và để sống…
Viết cho 1 ngày dở hơi – tự dưng nhớ 1 thằng ........
14/7/12
Học cách từ bỏ
LTS: Sao thấy giống mình quá ........ hu hu hu ....
Ta học cách từ bỏ bởi vì ta đã kiệt sức, không còn đủ sức để mong đợi và hy vọng nữa.
Ta học cách từ bỏ bởi vốn dĩ ta hiểu được chân lý của Hiểu và Thương.
Đã có biết bao nhiêu lần, ta cười chua chát chấp nhận rồi thì cũng từ bỏ.
Nhưng rốt cuộc ta vẫn chỉ là kẻ nông nổi, dại khờ vụng về và ngốc nghếch.
Nếu như yêu thương cũng cần phải học, thì ta sẽ chẳng có thể nào tốt nghiệp bao giờ.
Bởi vì mãi mãi, mãi mãi và mãi mãi, ta chỉ là một kẻ ngu ngơ.
Ta học cách từ bỏ, bởi vốn dĩ ta hiểu được điều mình thực sự mong muốn là gì.
Ta muốn được bên người, ta muốn có được trái tim của người mãi mãi, mãi mãi không bao giờ thay đổi.
Nhưng điều ta thực sự mong muốn hơn cả là những hạnh phúc của người, những nụ cười của người.
Ta đã từng khao khát việc đem đến cho người hạnh phúc, chăm lo cho người, nấu cho người một bữa cơm ăn hay mua cho người viên thuốc mỗi khi ốm bệnh nhưng điều mà ta mong muốn người nhận được là những điều tốt đẹp hơn thế. Nên ta từ bỏ bởi vì ta biết sẽ có người mang đến cho người những điều tốt đẹp hơn những điều ta có thể mang đến được cho người.
Ta hiểu rằng chân lý của tình yêu chính là một sự hiến dâng chứ không phải là hưởng thụ.
Và việc từ bỏ đó cũng như là một sự hi sinh, một sự dâng hiến để con đường người được rảnh rang mà chậm bước.
Ta học cách từ bỏ bởi vốn dĩ ta vẫn biết mình vụng về. Ta không biết cách bày tỏ và trao đi yêu thương.
Những gì ta nhận được là ngập tràn hạnh phúc, nhưng niềm hạnh phúc ấy khi chạm đến tim người chỉ là một nỗi buồn tới mức ngao ngán.
Ta hiểu sự vụng về của ta, nên ta đành lặng im để người bước đi.
Ta học cách từ bỏ bởi vì ta vụng về tới mức không hề biết cách cố gắng, không hề biết cách giữ lấy những yêu thương của mình.
Ta chỉ biết cho đi, cho đi một cách dại khờ ngu ngốc.
Điều ta mong muốn chỉ là người hiểu. Và rồi thì người đã hiểu... và người ra đi.
Ta phải chấp nhận và từ bỏ. Coi như đó là cách khôn khéo nhất để người có thể cười mỗi khi nghĩ đến ta. Ít nhất trong cuộc đời ta, ta đã làm được cho người một việc tốt đó là buông tay.
Ta học cách từ bỏ bởi vốn dĩ ta đã chán nản.
Ta chán với việc vùi mình trong nỗi buồn bã để yêu thương, để đắm say trong một sự vô vọng.
Ta vẫn biết rằng người sẽ chẳng bao giờ trở lại, chẳng bao giờ đến bên ta, nắm lấy bàn tay ta mà gạt đi những giọt nước mắt.
Ta chán với những giọt nước mắt ướt gối mỗi đêm, ta chán với những cơn đau thắt ngực.
Và ta chán với việc viết những dòng tin nhắn chẳng bao giờ được gửi. Chán với việc chờ đợi, hi vọng vào những thứ chẳng có thật.
Ta chán với việc chờ đợi, tin vào lời hứa mà người đã hứa lúc còn chưa chia xa.
Lời hứa hẹn cỏn con đó chỉ với ta là quan trọng, còn với người cũng như nước bọt vội vã khô trên môi.
Ta vẫn hiểu rằng người không bao giờ thích hứa hẹn hay buông những lời ngọt ngào. Nhưng người đã hứa và rồi người vẫn thất hứa.
Ta đã muốn tin, ta đã muốn đợi vào dịp kỉ niệm ý nghĩa của chính mình, lời hứa kia người sẽ thực hiện. Nhưng ta đã chán với cái việc tin tưởng.
Ta đã chán tất cả, chán luôn cả tình yêu và chính mình.
Ta học cách từ bỏ bởi vì ta đã kiệt sức, không còn đủ sức để mong đợi và hi vọng nữa. Và bởi vì tất cả. Vì ta mong người được bình yên.
ViLe's Blog
Ta học cách từ bỏ bởi vì ta đã kiệt sức, không còn đủ sức để mong đợi và hy vọng nữa.
Ta học cách từ bỏ bởi vốn dĩ ta hiểu được chân lý của Hiểu và Thương.
Đã có biết bao nhiêu lần, ta cười chua chát chấp nhận rồi thì cũng từ bỏ.
Nhưng rốt cuộc ta vẫn chỉ là kẻ nông nổi, dại khờ vụng về và ngốc nghếch.
Nếu như yêu thương cũng cần phải học, thì ta sẽ chẳng có thể nào tốt nghiệp bao giờ.
Bởi vì mãi mãi, mãi mãi và mãi mãi, ta chỉ là một kẻ ngu ngơ.
Ta học cách từ bỏ, bởi vốn dĩ ta hiểu được điều mình thực sự mong muốn là gì.
Ta muốn được bên người, ta muốn có được trái tim của người mãi mãi, mãi mãi không bao giờ thay đổi.
Nhưng điều ta thực sự mong muốn hơn cả là những hạnh phúc của người, những nụ cười của người.
Ta đã từng khao khát việc đem đến cho người hạnh phúc, chăm lo cho người, nấu cho người một bữa cơm ăn hay mua cho người viên thuốc mỗi khi ốm bệnh nhưng điều mà ta mong muốn người nhận được là những điều tốt đẹp hơn thế. Nên ta từ bỏ bởi vì ta biết sẽ có người mang đến cho người những điều tốt đẹp hơn những điều ta có thể mang đến được cho người.
Ta hiểu rằng chân lý của tình yêu chính là một sự hiến dâng chứ không phải là hưởng thụ.
Và việc từ bỏ đó cũng như là một sự hi sinh, một sự dâng hiến để con đường người được rảnh rang mà chậm bước.
Ta học cách từ bỏ bởi vốn dĩ ta vẫn biết mình vụng về. Ta không biết cách bày tỏ và trao đi yêu thương.
Những gì ta nhận được là ngập tràn hạnh phúc, nhưng niềm hạnh phúc ấy khi chạm đến tim người chỉ là một nỗi buồn tới mức ngao ngán.
Ta hiểu sự vụng về của ta, nên ta đành lặng im để người bước đi.
Ta học cách từ bỏ bởi vì ta vụng về tới mức không hề biết cách cố gắng, không hề biết cách giữ lấy những yêu thương của mình.
Ta chỉ biết cho đi, cho đi một cách dại khờ ngu ngốc.
Điều ta mong muốn chỉ là người hiểu. Và rồi thì người đã hiểu... và người ra đi.
Ta phải chấp nhận và từ bỏ. Coi như đó là cách khôn khéo nhất để người có thể cười mỗi khi nghĩ đến ta. Ít nhất trong cuộc đời ta, ta đã làm được cho người một việc tốt đó là buông tay.
Ta học cách từ bỏ bởi vốn dĩ ta đã chán nản.
Ta chán với việc vùi mình trong nỗi buồn bã để yêu thương, để đắm say trong một sự vô vọng.
Ta vẫn biết rằng người sẽ chẳng bao giờ trở lại, chẳng bao giờ đến bên ta, nắm lấy bàn tay ta mà gạt đi những giọt nước mắt.
Ta chán với những giọt nước mắt ướt gối mỗi đêm, ta chán với những cơn đau thắt ngực.
Và ta chán với việc viết những dòng tin nhắn chẳng bao giờ được gửi. Chán với việc chờ đợi, hi vọng vào những thứ chẳng có thật.
Ta chán với việc chờ đợi, tin vào lời hứa mà người đã hứa lúc còn chưa chia xa.
Lời hứa hẹn cỏn con đó chỉ với ta là quan trọng, còn với người cũng như nước bọt vội vã khô trên môi.
Ta vẫn hiểu rằng người không bao giờ thích hứa hẹn hay buông những lời ngọt ngào. Nhưng người đã hứa và rồi người vẫn thất hứa.
Ta đã muốn tin, ta đã muốn đợi vào dịp kỉ niệm ý nghĩa của chính mình, lời hứa kia người sẽ thực hiện. Nhưng ta đã chán với cái việc tin tưởng.
Ta đã chán tất cả, chán luôn cả tình yêu và chính mình.
Ta học cách từ bỏ bởi vì ta đã kiệt sức, không còn đủ sức để mong đợi và hi vọng nữa. Và bởi vì tất cả. Vì ta mong người được bình yên.
ViLe's Blog
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)