Bài này đáng lẽ phải đăng trong ngày Chủ nhật của Cha có lẽ sẽ phù hợp nhỉ?!!
Nhưng nhớ đến Cha thì chả cần phân biệt thời gian, ngày giờ nào hết heng........
Tối qua search lung tung trên mạng, tự dưng sao kiếm được cái linh Youtube về phim này – Phim tên gọi "Father and Daughter" hay Cha và Con gái (Hoặc Cha và con).
Mời bạn xem blog thưởng thức theo link này héng:
FATHER AND DAUGHTER
Đạo diễn: Michaël Dudok De Wit
Kịch bản: Michaël Dudok De Wit
Âm nhạc: Normand Roger, Denis L. Chartrand
Năm sản xuất: 2000
Quốc gia: Hà Lan
Thời lượng: 8 phút 30 giây
Nhạc nền: Valurile Dunării (Sóng sông Danube)
Phim ngắn lắm, chỉ có hơn 8 phút... nhưng chuyển tải nhiều thông điệp và tương đối rõ ràng.
Đại thể nội dung như sau:
Một buổi sáng nắng rất nhẹ, trời rất trong, mây rất trắng, một buổi sáng như thế Cha và con có bao điều muốn nói khi đi bên nhau…Bao yêu thương của tình phụ tử đong đầy trong ánh mắt, trong trái tim. Con bên cha bé nhỏ, bàn chân con bé xíu đạp chiếc xe đạp bé xíu bên cha vững trãi….Hai cha con chạy mãi, chạy mãi…Đến bên con đường cạnh một dòng sông đổ ra biển lớn nơi có hàng cây phong đang xanh lá…Họ dừng lại, dựng xe bên gốc cây phong, con gái ôm lấy cha. Rồi người cha vội vã ra bến sông, nơi ấy có một con thuyền đợi sẵn để người đàn ông đi ra biển lớn…Người cha ngập ngừng bước xuống nhưng không thể bước xuống thuyền ngay được mà vội vã chạy lên ngọn đồi nơi con gái bé đứng tiễn cha. Cha ôm con rất chặt, rất chặt, hôn con rất lâu rồi đặt con xuống nhanh chóng xuống thuyền…Mái chèo đưa mạnh lướt trên sông rộng…
Con gái vẫn đứng nơi ngọn đồi có hàng cây phong ấy…Đứng mãi…đứng mãi cho đến chiều tà…cho đến mặt trời lặn xuống đáy sông, cho đến khi đàn chim bay về tổ…Con gái như chim chích chạy đi chạy lại như muốn tìm cha…Con gái trở về nhà, con đường rất dài.Chiếc xe đạp của cha vẫn dựng lại ở gốc cây phong như chờ chủ nhân của nó…
Và cứ thế…Mỗi ngày…Mỗi ngày…Dù trời mưa hay nắng, dù con đường ngược gió, con gái bé vẫn gò lưng trên chiếc xe đạp bé xíu chạy lên đồi cao chờ cha ở đó, nơi bến sông có hàng cây phong…Chiếc xe đạp của cha vẫn dựa bên gốc cây phong nhẫn nại chờ chủ nhân…
Mùa xuân đến…mùa hạ qua…mùa thu cây trút lá…mùa đông băng tuyết…Con gái vẫn đạp xe chạy lên đồi cây phong chờ cha…Con gái không còn đi chiếc xe đạp bé xíu nữa vì con gái đã lớn dần lên....Chiếc xe đạp của cha chắc đã cũ, chắc đã hỏng, chắc đã rời từng bộ phận gục xuống bên hàng cây phong…
Con gái lớn lên…xinh đẹp dịu dàng…cô có người yêu..Cứ mỗi chiều chàng trai chở cô gái lên đồi cây phong và đứng đó đợi chờ…
Thời gian dần trôi…
Mọi thứ tưởng chừng rơi vào quên lãng…
Hàng cây phong đã già nua…Những đêm sẫm tối con gái vẫn đợi cha…Soi đường con về là cây đèn nhỏ…
Con gái có chồng…Chồng yêu vợ mà mỗi chiều cùng theo vợ đợi cha…Dù trong mơ hồ chàng biết người đàn ông ấy có khi đã đi xa lắm..xa mãi…không thể trờ về…
Họ có hai con đẹp xinh…Trên hai hiếc xe đạp mỗi sáng mỗi chiều cả gia đình con gái vẫn đợi cha ở chốn cũ…
Thời gian dần trôi…
Không ai còn kiên nhẫn để đợi chờ…
Không ai…
Chỉ còn cô con gái…
Bây giờ tóc đã pha sương, tay run, chân đạp xe không vững…
Chiếc xe đạp cũng già nua không đứng vững…
Hàng cây phong chỉ còn thưa thớt, cằn cỗi…
Cứ mỗi chiều chim xao xác bay về tổ từng bầy…
Con đường rộng hơn…Mưa làm lầy lội đôi ba vũng nước làm chiếc xe chòng chành…
Con gái vẫn đợi cha nơi bến sông…
Dường như không còn bao nhiêu thời gian để đợi…Con gái quyết định rẽ sóng bơi đến bờ bên kia…Con gái bơi mãi…bơi mãi…Bờ bên kia xạc xào lau sậy…Rồi cũng đến…Chân run, mắt mờ , tóc bạc sương…Con gái vẫn tìm dấu tích của cha và kia rồi…Chiếc thuyền năm cũ…nằm trơ vơ…Dường như một con sóng lớn đã lật thuyền..Con gái không còn nước mắt…Con gái chỉ còn đủ sức nằm xuống trong lòng chiếc thuyền…Nằm mãi thế…lặng yên…
Trong giấc mơ cuối cùng…Người cha ấy đã trở lại. Vẫn vững trãi như lúc bên con gái bé…Vẫn ấm áp đầy yêu thương như chưa hề có cuộc chia ly…
Con gái chạy đến…Bước chân run rẩy của tuổi già…của bao tháng năm chờ đợi…Dường như sau mỗi bước chân đến gần bên cha…Dường như mỗi khoảng cách được rút ngắn…Con gái trẻ lại…Trẻ lại…Bé lại…Bé lại như hồi thơ ấu….Cho đến khi khoảng cách chỉ còn là một vòng tay ôm..Con gái và cha đứng lặng đi…Lặng đi…Rất lâu rồi vỡ oà trong vòng tay ôm…
Vỡ oà… (Trích TonNuBichVan Blog's)
Khi đến kết thúc phim thì cũng là lúc vỡ òa thật...
Mình tưởng tượng ra đến lúc mình như cô gái này – già nua và cằn cỗi – mình có như cô gái này, mong ngóng về một quá khứ xa xôi không bao giờ quay lại?!!
Mình không khóc khi kết thúc phim như cô nàng đã tóm lược nội dung phim... nhưng thực sự mình vỡ òa... cái cảm xúc mà bấy lâu không mong đợi lại đến, vỡ òa như thể có tiếng nấc bị nghẹn đâu đó trong dòng đời chảy xiết này... và vỡ òa luôn những gì mình nghĩ là mạnh mẽ, là bao bọc mình bấy lâu nay như thể mình trần trụi như cái thuở oe oe ấy...
Đúng là rất khó để mô tả cảm xúc sau khi xem xong phim này... rất khó... rất khó........
Thôi thì bạn xem blog cứ xem vô tư nhé – nếu có suy nghĩ gì thì có thể giữ nó cho riêng mình
Hy vọng các bạn cũng có thể vỡ òa chút chút – chứ òa óe như mình thì ........ tội cho trái tim lắm thay!!!
Em đã xem film này mấy lần rồi, lần nào cũng xúc động...
Trả lờiXóabeautiful short movies I ever see, that is great movies, thanks Tam, I love it...............
Trả lờiXóacuoc doi co nhung cai cho doi, cho doi, nhung no se ko bao gio den, het Tam oi.